Sau khi lên kế hoạch, lớp K27A2, khoa Tuyên truyền, Học viện Báo chí và Tuyên truyền đã triển khai họp lớp. 11 năm rời xa mái trường đại học thân yêu, những chàng trai, cô gái sinh viên hồi ấy nay đã trưởng thành.
Các thành viên trong lớp đã 33, 34 tuổi. Đa số họ lập gia đình, sự nghiệp ổn định và dĩ nhiên ai cũng có cuộc sống riêng nhưng điều đó không trở thành lý do để họ lãng quên lời hẹn “sẽ gặp lại” năm xưa. Những con số về năm tháng, tuổi tác khiến khoảnh khắc vui vẻ của họ trở nên quý giá và ý nghĩa hơn.
Bạn Vũ Hằng, thành viên lớp K27A2 chia sẻ: “Chúng mình được gặp lại những người bạn quá lâu rồi không có cơ hội gặp gỡ. Trong họp lớp, những người bạn dù không thân thiết, hay cũng chẳng mấy khi nói chuyện khi đi học nhưng khi gặp lại, ai nấy đều trò chuyện vui vẻ và muốn biết cuộc sống của mỗi thành viên lớp cũ hiện tại ra sao. Với mình, họp lớp là khoảng thời gian được sống lại tuổi mười tám, đôi mươi với nhiều kỷ niệm vô cùng trong trẻo”.
Sau ngày tốt nghiệp đại học năm 2011, mỗi thành viên lớp mỗi lối đi riêng. Người ở lại Hà Nội tiếp tục theo đuổi học tập, tìm kiếm cơ hội việc làm. Người về quê lập nghiệp. Tất cả họ đến nay đều có những công việc, thành công trên con đường đã chọn.
Bạn Thuỳ Dung, thành viên lớp bày tỏ: “Gặp vội như chớp nhưng vui lắm, hãnh diện khi sau 11 năm gặp lại các bạn thời đại học và mình muốn khoe với cả thế giới. Các bạn của mình đã có nhiều người thành công, có bạn đã làm lãnh đạo: Bí thư Tỉnh đoàn, Phó Bí thư Thành đoàn; Có người làm công an, giảng viên, cán bộ văn hoá, tuyên giáo, truyền thông, chủ doanh nghiệp… Điều đó cũng có nghĩa là các thành viên lớp đã nỗ lực cố gắng rất nhiều trong sự nghiệp và cuộc sống. Tuổi trẻ của chúng mình đã thật rực rỡ, mãi yêu thời thanh xuân có các bạn bên cạnh”.
Cuộc sống bộn bề, khoảng cách không gian địa lý nên rất ít cơ hội để những người bạn cùng học ngày trước ngồi lại cùng nhau trên chính chiếc bàn học năm xưa, ôn những hỉ, nộ, ái, ố và chia sẻ, giúp đỡ nhau trên chặng đường phía trước. Bởi vậy, những cuộc họp lớp vô cùng quý giá.
Bạn Nguyễn Ngọc Điệp bày tỏ khi trở về trường xưa, gặp lại bạn cũ: “Thanh xuân là cơn gió mang theo những năm tháng ngây ngô, mang theo những khát vọng, niềm vui, nỗi buồn, mang theo cả những yêu dấu của một thời đã xa… Nơi đẹp nhất là nơi chúng ta từng qua, khoảng thời gian đẹp nhất là khoảng thời gian không thể quay trở lại. Năm tháng ấy, chúng ta đã ở bên nhau, chia sẻ cùng nhau niềm vui, nỗi buồn, đã từng hứa với nhau sẽ thân thiết mãi mãi… và chúng ta đã giữ được lời hứa đó, bây giờ và mãi mãi về sau”.
Bạn Nguyễn Quân nhắc lại những ca từ: “Đời đổi thay, thế giới vẫn quay/Tuổi thanh xuân như gió như mây/Cười thật tươi lên khi đôi môi ta còn đỏ mọng/Năm tháng ấy quay lại được không?/Những tháng ngày năm đó ta đã cười thật tươi/Mười tám đôi mươi những nụ cười đẹp nhất đời”.
“Trở lại trường cũ, những người bạn thuở ấy thấy lại chính mình của ngày xưa: Vui tươi, vô ưu vô lo, xung quanh tình bạn thương mến thương. Gương mặt ai cũng rạng rỡ nụ cười, niềm hạnh phúc lan tỏa và mọi người đều hướng về nhau”, Nguyễn Quân bày tỏ.