Thị trường hàng hóa
“Sao em không về chơi thôn Vĩ/Nhìn nắng hàng cau nắng mới lên...”, tôi mang theo những câu thơ ấy của thi sĩ Hàn Mặc Tử khi lần đầu được ghé Vĩ Dạ xứ Huế thương. Nhưng tiếc rằng dịp đó đèn điện đã lung linh nên chẳng thể ngắm nhìn “nắng mới lên”.
Bù vào đó cũng là lần đầu tôi được thưởng thức những chiếc bánh nậm hình chữ nhật có vị rất quen, vẫn là bột gạo, nhân tôm gói trong lá chuối mà sao thành lạ, thành mới nhường kia?
Phải rồi, nhân tôm đỏ thắm ngậy thơm quyện trong cái màu xanh cùng hương lá ướp vào đó thật dịu dàng, luyến lưu quá đỗi.
Lạ hơn cả là bột gạo ấy mỏng manh mà chẳng hề đứt gãy. Lúc thưởng thức, nếu không thích “trải” ra đĩa, chan mắm ớt nhạt rồi xắn từng miếng thì có thể cuộn tròn chấm trọn…
Ngắm nhìn cái dáng mềm mại, bền bỉ ấy, thảng trong tôi dâng chút tương tư dáng mẹ, dáng chị năm xưa tảo tần sương gió từ Nam Phổ rồi “chiều chiều bánh nậm lên dinh” - mang hương quê ra chốn kinh kỳ để lưu lại mãi mai sau…
BÀI VIẾT LIÊN QUAN
Đọc thêm